Đăng Nhập

Vui lòng khai báo chính xác tên truy cập và mật khẩu!

Quên mật khẩu?

Đăng Ký

Bạn phải điền đầy đủ thông tin đăng ký!

  

    [Truyện thơ tập kí] CẦU VỒNG TÌNH YÊU

      Quan tri vien

      Tổng số bài gửi : 27

      Points : 52

      Join date : 28/07/2015

      Age : 31

      Đến từ : BangKok - Thailand

      #1

       Fri Aug 07, 2015 3:00 pm

      Chap 1



      – Anh Huy à, tôi thật không biết nói gì để cảm ơn anh – Quân nằm trên giường, khẽ nhìn đôi chân bó bột trắng tinh của mình rồi lại nhìn người đàn ông lạ đeo khẩu trang đang quét dọn phòng, cảm động nói – Cũng may có anh thường xuyên đến đây lo toan, phụ giúp tôi chứ nếu không tôi cũng không biết mình sẽ ra sao với đôi chân tật nguyền này nữa.

      – Có gì đâu – Huy mỉm cười. Tuy khuôn mặt bị che đi bởi lớp khẩu trang và cặp kính cận nhưng chẳng hiểu sao Quân vẫn tưởng tượng ra nụ cười của Huy thật đẹp. – Bác Như trả lương cho tôi, tôi đến giúp anh cũng coi như đi làm kiếm tiền thôi mà.

      – Vẫn biết là vậy nhưng tôi thấy một người con trai như anh mà tình nguyện đi làm cái việc chăm sóc bệnh nhân như thế này thì…

      – Thì sao?

      – Thì hiếm gặp chứ sao? Như người ta, họ đâu có ai chịu làm?

      – Thì đã nói tôi thất nghiệp mà. Đói thì đầu gối phải bò thôi. Cứ ở đó mà chê bai việc này việc nọ thì chỉ có nước đói nhăn răng.

      – Huy!

      – Hả?

      – Anh tháo khẩu trang ra đi! Tôi muốn thấy khuôn mặt thật của anh trông như thế nào.

      – Không được đâu. – Huy vẫn nhẹ nhàng mỉm cười – Tôi chẳng phải nói với anh bao nhiêu lần rồi sao? Tôi bị tai nạn xe, khuôn mặt biến dạng trông khó coi lắm, anh nhìn rồi lại sợ.

      – Trời! – Quân cười – Anh cứ làm như tôi là trẻ con không bằng ấy. Một chút thương tích nhỏ thôi chứ đâu có gì mà đến nỗi sợ. Nào! Anh cho tôi thấy mặt anh đi!

      – Không được – Huy vẫn lắc đầu – Thôi, đến giờ tôi phải đi đón bé Cường và bé Vũ rồi, anh cứ nghỉ đi nha!

      – Ừ. Huy đi đi!

      – Vậy tôi đi. Không được tự ý xê xển người đó nha! Anh mà ngã xuống đất thì đôi chân anh chỉ có nước cắt bỏ luôn đó.

      – Ừ. Tôi biết rồi! Mà Huy này…

      – Hả?

      – Cho tôi một cốc nước được không? Tôi khát.

      – Dĩ nhiên là được.

      Huy nói rồi với lấy cốc nước, lại gần bình lọc nước rót ra một cốc đầy.

      – Nào! Anh há miệng ra!

      Cốc nước trên tay Huy kề đến tận môi Quân. Quân đưa mắt nhìn Huy. Bộ lông mày này, giọng nói này, mùi hương nam tính này, cặp kính cận này, cả đôi tay thon dài mềm mại này nữa, sao Quân thấy thân quen quá vậy. Huy rất giống một người, một người mà Quân linh cảm với anh vô cùng thân thuộc.

      – Nào, uống đi? Gì mà nhìn tôi dữ vậy? – Huy hơi bối rối trước ánh mắt của Quân.

      ” Choeng!” – Chiếc cốc trên tay Huy rơi xuống sàn vỡ tan tành. Quân khiếp đảm mặt cắt không còn giọt máu khi chiếc khẩu trang trên mặt Huy bất ngờ bị anh giật xuống. Đất trời như tối sầm lại trước mặt anh. Vết sẹo trên mặt Huy… Vết sẹo trên mặt Huy… Vết sẹo ấy… không hề có mà thay thế vào đó là một gương mặt nam nhân quen thuộc đến rụng rời.

      – Anh… anh… – Quân lắp bắp không thành tiếng.

      Ngay lập tức Huy cũng hốt hoảng quay mặt về phía cửa, cuống cuồng đeo lại khẩu trang.

      – Tôi… tôi… Thôi anh nghỉ đi nhá. Tôi đi đón hai cháu.

      Nói rồi Huy luống cuống định bước ra cửa nhưng tiếng hét của Quân đã làm cậu khựng lại.

      – Phát! Cậu đứng lại cho tôi!

      – Trống ngực Huy đập lên liên hồi. Quân vừa gọi cậu là gì? Là Phát?

      – Không… – Huy ấp úng – Anh… anh nhầm người rồi. Tôi… tôi không phải là Phát. Thôi… tôi… tôi đi nha!

      – Cậu đứng lại cho tôi! Á…á…á…!

      Quân thét lên. Phát giật mình quay lại thì Quân đã ngã lăn xuống đất. Cuống cuồng vội vã, cậu chạy lại đỡ Quân lên giường.

      – Anh có sao không? – Ánh mắt Phát không thoát khỏi lo lắng – Tôi đã nói anh không được cử động mà!

      – Cậu xéo đi! – Quân hét lên hất mạnh tay Phát xuống – Tại sao lại là cậu? Tại sao lại là cậu hả?

      – Tôi… Thôi anh nghỉ đi! Tôi đến trường đón hai cháu giúp anh.

      – Đừng có động vào con tôi! Đồ bệnh hoạn!

      Trời đất như quay cuồng trước mặt Phát. Ba chữ ” Đồ bệnh hoạn” như một quả bom bất thình lình nổ tung trong tim cậu. ” Đồ bệnh hoạn ” – Ba chữ cay nghiệt này tự dưng kéo kí ức xưa ùa đến, một kí ức đối với Phát thật đau.

      **************************

      – Phát ơi, ba Quân mất rồi. Từ nay trở đi chỉ còn hai mẹ con Quân thôi. Quân buồn lắm! Quân đau lắm!

      Đó là vào một buổi tối đầu thu hơn chục năm về trước, khi ấy cả Quân và Phát mới bước vào năm học lớp 12 chưa được bao lâu. Ba Quân đột ngột bỏ mẹ con Quân mà đi sau một tai nạn giao thông thảm khốc. Lễ an táng mới vừa được cử hành chiều qua. Chuyện này bây giờ đối với Quân và Phát vẫn cứ như một cơn ác mộng.

      Nhìn vành tang trắng trên đầu Quân, nhìn những giọt nước mắt cứ thế chảy dài trên gương mặt người bạn thân bất hạnh, Phát cũng đau đớn khôn tả. Cậu cảm giác như nỗi đau này không phải là nỗi đau của riêng Quân mà còn là nỗi đau tận sâu trong tim cậu.

      – Thôi, đừng đau buồn nữa Quân à. Bác Trung đi rồi thì Quân vẫn còn mẹ, Quân vẫn còn Phát mà. Quân không lẻ loi, không đơn độc. Phát thương Quân nhiều lắm.

      Vừa nói Phát vừa chủ động để đầu Quân tựa vào vai mình như mong muốn Quân có một chỗ dựa trong lúc này, lúc mà Phát biết Quân đang hoàn toàn suy sụp.

      – Cảm ơn Phát! – Quân sụt sịt – Có lẽ ông trời vẫn còn thương Quân nên trong lúc này Quân vẫn còn có Phát bên cạnh.

      – Ừ. Vậy nên Quân đừng đau buồn nữa nhá. Phát hứa suốt đời này sẽ không bao giờ rời bỏ Quân đâu.

      – Suốt đời? Suốt đời là sao?

      – Là… là Phát tình nguyện từ nay đến hết đời lúc nào cũng ở bên Quân, không bao giờ rời xa Quân cả.

      Lời nói của Phát thật nhẹ, thật dịu dàng nhưng sao lại có sức mạnh thật diệu kì làm trái tim Quân đang cô đơn lạnh giá đột nhiên ấm áp, rạo rực đến lạ kì. Quân muốn dang tay khoác lên vai Phát, rồi ôm chặt Phát vào lòng.

      Nhưng…

      Trước mắt Quân bỗng hiện ra hình ảnh ba cậu nằm trên giường cấp cứu, máu me bê bết, đỏ thẫm chiếc ga giường. Sắc mặt nhợt nhạt trắng bệch, ông nắm lấy tay Quân mà dặn dò trong hơi thở nặng nhọc:

      – Ba đi rồi con hãy cố gắng sống cho thật tốt. Gắng là một người đàn ông đích thực, là một người con ngoan hiền. Đừng làm gì để mẹ con phải buồn, đừng làm gì để ba không vui. Có như vậy ba ra đi mới nhẹ nhàng mà nhắm mắt.

      Chỉ căn dặn được chừng đó bàn tay ông bất động trong đôi bàn tay Quân. Gục đầu vào thân xác ba, Quân òa lên nức nở.

      Lúc này đây Phát biết Quân rất buồn, rất cô đơn nên cậu muốn làm tất cả những gì có thể để Quân bớt chạnh lòng, để Quân tìm được một cảm giác bình an và ấm cúng. Phát còn nhớ có một lần Quân đã từng hỏi Phát:

      – Phát à, Phát có đồng ý suốt đời này sẽ mãi mãi sống bên Quân không?

      Khi ấy Phát ngượng ngùng mà chẳng dám nói câu gì, toàn ngước mắt lên trời nói gió nói mây làm Quân cười vang thích thú. Nhưng lúc này đây, Phát không còn gì để ngượng ngùng nữa. Phát dám thừa nhận tất cả tình cảm mà mình dành cho Quân, miễn sao giờ phút này Quân tìm được cảm giác bình yên và ấm áp.

      – Quân à, Phát còn nhớ đã có lần Quân hỏi Phát rằng suốt đời này Phát có đồng ý sống bên Quân không? Khi ấy Phát không trả lời. Còn bây giờ Phát nói Phát yêu Quân. Yêu nhiều lắm. Phát tình nguyện sống bên cạnh Quân đến suốt cuộc đời này.

      Nói rồi Phát chủ động dang cánh tay ra ôm chặt lấy vai Quân. Cậu biết cậu làm như vậy lúc này sẽ khiến Quân hạnh phúc.

      Nhưng:

      – Cậu làm cái gì thế hả? Đồ bệnh hoạn!

      Quân hét lớn, xô Phát ngã lăn ra sân vận động rồi thẳng thừng đứng dậy chỉ tay vào mặt Phát:

      – Tôi thật không ngờ cậu lại là một thằng bệnh hoạn đến thế! Tránh xa tôi ra! Ghê tởm!

      ” Đồ bệnh hoạn! ” – Phát không tin vào tai mình nữa. Là Quân nói cậu như vậy ư? Là Quân, người mà cậu hết lòng yêu thương và quý mến lại nhẫn tâm nói với cậu những lời nặng nề như vậy. Cậu không tin! Cậu không tin!

      – Quân… Quân vừa gọi mình là… là đồ gì thế? – Nước mắt Phát đã trào ra từ lúc nào mà ngay cả Phát cũng không biết. Cậu chỉ cảm thấy trong tim có một cái gì đó đau nhói vô cùng.

      – Tôi nói cậu là đồ bệnh hoạn! – Quân như hét vào mặt Phát – Làm ơn tránh xa tôi ra! Tôi không có một thằng bạn gớm giếc như cậu!

      ” Không! Không thể nào!” – Phát lắc đầu không tin những gì mình nghe được. Chẳng phải Quân cũng rất yêu cậu sao? Chẳng phải Quân rất mong muốn suốt đời này sẽ được sống bên cậu sao? Là sao đây? Chuyện này là sao đây? Phát hoàn toàn không hiểu.

      – Từ nay đừng bao giờ để tôi nhìn thấy mặt cậu nữa. Đồ bệnh hoạn đầy ghê tởm!

      Trước khi bỏ đi Quân còn ném lại cho Phát một ánh mắt đầy giận dữ và đoạn tuyệt. Tuy qua bóng tối, qua làn nước mắt nhạt nhòa nhưng Phát vẫn cảm nhận được rõ rành rành ánh mắt đau lòng đó.

      Phát biết mình đã sai, sai làm khi lầm tưởng Quân cũng có tình cảm với cậu. Sai khi cho rằng những lời bông đùa đầy tình cảm của Quân là những lời chân thật. Để bây giờ đây trong mắt Quân, cậu là một thằng bệnh hoạn đầy ghê tởm.

      *********************************************
      Quan tri vien

      Tổng số bài gửi : 27

      Points : 52

      Join date : 28/07/2015

      Age : 31

      Đến từ : BangKok - Thailand

      #2

       Fri Aug 07, 2015 3:01 pm

      Chap 2

      – Thôi, anh cứ nằm nghỉ đi, tôi đến trường đón hai cháu về cho anh rồi không bao giờ tôi đến làm phiền anh nữa. – Phát nói rồi quay chiếc xe máy dắt ra khỏi nhà.

      Bàn tay Quân nắm chặt lấy chiếc ga giường. Hai hàm răng anh nghiến chặt vào nhau đau đớn. Tại sao Phát phải làm vậy? Tại sao những lời lẽ đoạn tuyệt cùng sự sỉ nhục của anh trong buổi tối đầu thu hơn chục năm trước không làm Phát giận và rời bỏ anh? Tại sao trong lúc anh thân tàn ma dại, trong túi không một đồng một cắc thì Phát lại đến với anh, núp dưới danh nghĩa chàng trai đeo khẩu trang để nâng đỡ anh, chăm sóc anh từng li từng tý? Anh đau! Anh hận! Mà anh hận ai? Hận mình? Hận kẻ si tình kia hay hận ông trời khéo gây ngang trái?

      Một lần nữa nước mắt anh lại chảy.

      *******************************************

      Phát trở về nhà trong ánh mắt đỏ hoe. Thấy vậy bà Như biết chắc đã có chuyện chẳng lành.

      – Phát, có chuyện gì thế cháu?

      – Dạ cũng không có gì bác ạ! Bác thấy trong người thế nào rồi? – Phát trả lời rồi lại gần giường đưa tay lên trán bà Như.

      – Bác cũng không sao chỉ có điều vẫn chưa thể tự ngồi dậy được. Phát à, bác với thằng Quân thật là có lỗi với cháu quá. Cả hai mẹ con cùng ốm đau thành thử tạo gánh nặng cho hai mẹ con cháu như thế này.

      Nói đến đấy nước mắt bà Như đã trào ra. Phát hiểu. Người già mà, ai chẳng dễ tủi thân. Như cậu, chuyện xảy ra lúc chiều mặc dù đã kìm nén lắm nhưng cậu cũng đâu có thể nào mà không rơi nước mắt.

      – Phát, có chuyện gì hả cháu? – Bà Như nhìn Phát, ân cần hỏi.

      – Dạ, cũng không có chuyện gì. Chỉ là Quân biết cháu là Phát rồi bác ạ!

      – Rồi sao?

      – Quân mắng cháu là đồ bệnh hoạn rồi đuổi cháu đi, cấm cháu không được động vào bé Cường và bé Vũ nữa.

      – Cái thằng thật là… Mang ơn người khác mà còn không biết nghĩ. Bác… bác mà khỏe thì bác sẽ cho nó một trận.

      – Thôi mà bác – Phát mỉm cười – Cháu biết Quân làm thế là do Quân mặc cảm với tình trạng của bản thân và cũng là do Quân không muốn cháu vất vả. Cháu hiểu mà bác.

      Bà Như nhìn Phát, rưng rưng nước mắt:

      – Cháu đúng là một chàng trai tốt. Giá mà năm xưa thằng Quân nhà bác nó xây dựng gia đình với cháu thì có phải là nhà bác có phúc rồi không? Đằng này nó có mắt không tròng, xa lánh cháu để rồi cưới một con giặc cái về nhà. Giờ thì bao nhiêu tiền của đều bị nó vét sạch sành sanh, bỏ lại một mình thằng Quân tàn phế trên giường cùng hai đứa con nhỏ dại. Đúng là nhà bác vô phước mà Phát ơi!

      – Thôi bác đừng nghĩ ngợi gì nhiều nữa. Đã từ lâu cháu coi bác và Quân như là người thân của cháu rồi mà.

      – Phát, bác hỏi thật nhá!

      – Dạ bác!

      – Thằng Quân nó tật nguyền như vậy, cháu còn yêu nó không?

      – Dạ, dĩ nhiên là còn mà bác. Nhìn Quân như vậy cháu lại càng thương Quân hơn.

      – Giá mà hai đứa… – Bà Như thở dài.

      – Cũng chỉ tại ông trời trêu ngươi. Cũng chỉ tại Quân và cháu đều là con trai nên mới vậy.

      – Thằng Quân nhận ra cháu rồi, vậy đêm nay…

      – Cháu mặc kệ Quân nghĩ gì thì nghĩ bác ạ. Đêm nay cháu vẫn đến ngủ với Quân. Quân có thể không cần ai lo nhưng hai đứa trẻ thì vẫn phải cần có người chăm sóc.

      Bà Như lại thở dài một tiếng nữa. Càng nghe Phát nói bà lại càng thấy gia đình bà có tội. Giá như bà có vài người con, giá như chồng bà không mất sớm, giá như họ hàng của bà ở quanh đây thì bà và Quân cũng đã chẳng là gánh nặng cho mẹ con Phát như thế. Càng nghĩ bà càng thấy buồn lòng.

      Nhìn chiếc xe đạp cũ dựng gần chiếc tủ quần áo, bà hỏi:

      – Sao không bao giờ bác thấy cháu dùng chiếc xe đạp đó vậy?

      Phát mỉm cười:

      – Cháu dùng sợ nó hỏng.

      – Trời! – Bà cũng cười – Xe đạp rẻ mà cháu. Nó hỏng rồi lại mua cái mới.

      – Dạ không đâu bác. Chiếc xe đạp này có ý nghĩa với cháu lắm. Bởi vì… bởi vì đó là chiếc xe mà Quân mua tặng cháu đó bác à.

      Phát mỉm cười nhìn chiếc xe đạp. Từ chiếc xe bao nhiêu kỉ niệm cũ chợt ùa về.

      *************************************************

      – Ê, đi không lên mình chở, cậu nhóc đẹp trai? – Tiếng phanh xe đạp kêu kít bên cạnh Phát. Nhìn sang thì thấy một tên con trai khá bảnh đang nhìn cậu toe toét cười.

      Vốn dĩ chẳng quen biết gì hắn nên Phát lắc đầu từ chối:

      – Thôi, bạn đi trước đi, mình đi bộ cũng được.

      Đưa tay nhìn đồng hồ, hắn nói:

      – Bảy giờ kém năm rồi đó. Còn năm phút nữa là vào lớp. Cậu không chịu lên xe là muộn học cho coi..

      Ừ ha. Hắn nói đúng. Hôm nay đúng là Phát có ngủ dậy hơi muộn.

      – Còn chần chừ gì nữa! – Hắn giục – Lên xe mau!

      Chẳng còn cách nào khác nếu không sợ bị muộn học Phát đành phải ngồi lên xe của hắn.

      Chiếc xe vừa quay bánh hắn đã nghễu nghện ngâm một đoạn thơ:

      – Này bạn Phát ngố

      Bạn học lớp mô?

      Nhìn bạn đi bộ

      Thật giống gà tồ.

      Phát ngơ ngác rồi choáng váng mặt mày. Hắn vừa nói gì? Hắn làm thơ lại còn nói cậu giống gà tồ nữa. Rõ ràng tên này đang có ý trêu chọc cậu đây mà.

      Sau một cái nhíu mày, một tràng thơ đã được Phát tuôn ra không thương tiếc:

      – Mình học 8A3

      Cái mặt bạn cáo già

      Mà tại sao không biết

      Hay tại tai bạn điếc?

      Hay tại mắt bạn đui?

      Giờ mau trả lời tui

      Bạn tên là gì vậy?

      Lái xe mà khi nghe thơ của Phát, hắn không kìm được cười rung cả rốn làm cho đầu chiếc xe đạp lượn bên này ngoạch bên kia. Nhưng rất nhanh, hắn đáp lại ngay lập tức:

      – Bạn mù sao không thấy

      Tôi tên Quân đẹp trai

      Học bên 8A2

      Văn tài và toán giỏi.

      – Eo ôi nghe mắc ói

      Nghe mà sởn da gà

      Đẹp trai tựa như ma

      Học tài y như…

      Không biết có nên sổ thẳng ra cho bõ tức hay không nữa. Sổ ra Phát thấy mình hơi quá. Dù gì thì người ta cũng là ân nhân cho mình đi nhờ xe. Thôi thì không nói là hơn hết.

      Nhưng:

      – Học tài y như gì? – Quân quay mặt lại hỏi – Sao? Không nghĩ ra à? Rơi vào thế bí hả bạn?

      Cái tên chết tiệt này. Phát muốn dành cho hắn một đường thoát vậy mà hình như cứ muốn nghe cái lời mà Phát đã cố gắng nhân nhượng thì phải.

      – Ai mà rơi vào thế bí chứ? Chẳng qua tôi cảm ơn bạn vì cái tốt bụng cho tôi đi nhờ xe nên không lỡ nói ra thôi.

      – Nói ra đi mà. Đang đối thơ chầm chập chầm chập mà Phát tự dưng làm mất luôn cả hứng.

      – Được. Cái này là do cậu muốn tôi nói ra đó nha. Học tài… y như… lợn. Được chưa?

      – Ha ha ha ha! – Tên Quân đắc chí cười sằng sặc – Công nhận… công nhận Phát đối thơ thâm dữ.

      – Ai bảo tự dưng làm thơ bày đặt nói tôi ngố, nói tôi giống gà tồ làm chi? Bị tôi nói học tài y như lợn là đáng kiếp.

      – Mà họ tên đầy đủ của Phát là gì?

      – Mình tên Diệc Tỉnh Phát.

      – Diệc Tỉnh Phát? Tên gì nghe lạ vậy?

      – Thì mình là người Việt gốc Hoa mà. Ba mẹ mình đều là người Hoa cả. Mà sao cậu biết tên mình là Phát?

      – Thì Phát học giỏi nhất trường, năm nào mà chẳng được nhà trường tuyên dương? Ai mà không biết mặt biết tên Phát được?

      – Hi! Cậu cứ nói quá. Mình cũng chỉ học tàm tạm thôi mà.

      – Nhà Phát ở đâu?

      – Nhà mình ở Tỉnh Lộ 10.

      – Tỉnh Lộ 10? – Quân quay lại tròn mắt – Từ Tỉnh Lộ 10 mà hôm nào Phát cũng đi bộ đến lớp vậy hả?

      – Ừ. Có sao đâu.

      – Bó tay với cậu. Sáu km có dư mà bảo có sao đâu. Sao cậu không đi xe đạp cho đỡ vất vả?

      – Mình… mình không thích. Đi bộ cho nó khỏe chân. – Phát nói mà hơi đỏ mặt.

      – Mình thật không ngờ trông Phát công tử vậy mà siêng ghê!

      – Có gì đâu. Đi mãi rồi cũng quen mà Quân. Mà nhà Quân ở đâu?

      – Nhà mình ở Số 2 Tản Viên.

      – Vậy là nhà Quân gần một nửa đường so với nhà mình rồi.

      – Ừ. Thế mà đi xe đạp mình còn ngại muốn chết đây này. Phát ngày nào cũng đi bộ mình phục Phát luôn.

      – Thôi đến trường rồi, mình xuống đây. Cảm ơn Quân nhiều nhá!

      Phát nói rồi nhảy xuống xe. Quân quay lại mỉm cười:

      – Không có gì. Lúc về đợi ở cổng trường mình chở về cho đỡ nhọc.
      Quan tri vien

      Tổng số bài gửi : 27

      Points : 52

      Join date : 28/07/2015

      Age : 31

      Đến từ : BangKok - Thailand

      #3

       Fri Aug 07, 2015 3:02 pm

      Chap 3

      – Thôi. Mình đâu dám làm phiền ân nhân mãi vậy. Mình đi bộ quen rồi. Quân đi gửi xe đi. Mình vào lớp trước nhá!

      – Ok. Chúc cậu một ngày học với nhiều điểm tốt!

      – Ừ. Quân cũng vậy.

      Quân nhìn Phát, mỉm cười. Rồi đợi Phát đi khỏi cậu mới gãi đầu ngựợng ngịu. Lần đầu tiên trong cuộc đời Quân mở miệng chúc một người học tốt.

      Thế rồi chẳng hiểu sao suốt buổi học ngày hôm ấy ngồi trong lớp mà tâm trí Phát cứ mường tượng ra hình ảnh và cuộc đối thơ đầy vui vẻ giữa cậu với tên Quân xa lạ. Nụ cười cứ thế hiện hữu trên môi cậu. Và lẽ dĩ nhiên bao nhiêu kiến thức ngày hôm đó đều chui từ tai trái sang tai phải rồi bay mất.

      “ Làm gì có chuyện tương phùng đến đặc biệt như vậy nhỉ? – Phát suy nghĩ mông lung – Mình với tên Quân đâu có quen biết gì cho cam, đằng này vừa leo lên xe của hắn là hắn đã vô tư làm thơ trêu mình, hại mình cũng phải đối thơ chầm chập. Cũng may là mình có chút năng khiếu về thơ chứ không hôm nay ắt hẳn sẽ phải ấm ức mà ngậm trọn cục tức trong mồm. Mà cũng chẳng hiểu sao tuy mới nói chuyện lần đầu tiên mà mình chẳng thấy ngại ngùng, xa lạ gì với tên này hết. Ngược lại mình còn có cảm giác vui vui và gần gũi đến lạ kì. Thật là khó hiểu.”

      Phía bên 8A2, tên Quân cũng rơi vào tình trạng hoàn toàn tương tự. Bao nhiêu kiến thức của cô giáo cũng chui từ tai này qua tai kia và bay đi mất không thương tiếc. Hắn nhớ về Phát, tủm tỉm cười vui rồi nắn nót viết vào trang nhật kí:

      “ Sau bao nhiêu ngày lén nhìn chàng lãng tử bảnh trai cắp sách đi bộ lúc tan trường mà mình chẳng dám hỏi han gì thì đến hôm nay mình cũng có đủ tự tin và lòng dũng cảm để mời cậu ấy lên xe. Công nhận cảm giác được chở cậu ấy sau xe mới thật vui, mới thật là thích ơi là thích. Đặc biệt nhất là khi cậu ấy bất ngờ nghe được đoạn thơ trêu chọc của mình. Mình ngoảnh mặt lại nhìn, trời ơi là trời! Khuôn mặt trắng xinh lãng tử đỏ hồng lên vẻ vừa xấu hổ lại vừa bực tức trông mới đáng yêu làm sao. Mình chỉ thèm được bấu tay vào hay thậm chí là được thơm lên khuôn mặt thiên thần đó. Mình ghét quãng đường đến trường ghê. Nó quá ngắn để mình chưa kịp nói chuyện gì nhiều với cậu ta thì đã phải bái bai chúc cậu ta một ngày học với nhiều điểm tốt. Lần đầu tiên trong đời mình mở miệng chúc một người. Trời ơi, ngại ơi là ngại nhưng mà thấy vui thật là vui. Giá mà từ nay trở đi ngày nào mình cũng được là tài xế đưa cậu ấy đi, chở cậu ấy về thì hạnh phúc biết bao nhiêu nhỉ? Chẳng giấu gì tấm lòng cao thượng của mình chứ cứ nhìn những giọt mồ hôi lấm tấm trên gương mặt đỏ căng vì nắng trưa của vị thiên thần kia là lòng mình xót lắm.”

      – Phát, em hãy cho thầy biết sự khác nhau giữa bộ xương người và bộ xương thú.

      Tiếng thước gõ nhè nhẹ lên bàn cùng giọng nói cương nghị của thầy giáo dạy sinh làm Phát giật mình thoát khỏi tương tư trận. Cậu vội vã đứng lên, đỏ mặt lắp bắp:

      – Dạ thưa thầy, thầy hỏi gì em ạ?

      – Em hãy cho thầy biết bộ xương người và xương thú khác nhau như thế nào?

      – Dạ… dạ thưa…

      Phát cuống cuồng nhìn xuống vở. Cả trang vở trắng tinh không có nổi một dòng chữ.

      – Em giỏi lắm. Ngồi học mà không chịu chép bài, tâm hồn cứ thả trôi lên tận chín tầng mây. Đã vậy em ngồi chép ra giấy 20 lần bài học ngày hôm nay rồi nộp cho tôi. Nên nhớ chép xong mới được về.

      Thầy nói rồi cương nghị bước lên bục giảng. Phát ỉu xìu ngồi xuống, mở cặp lấy giấy bắt đầu công việc chép phạt. Lòng tự dưng thấy ấm ức rồi đâm ra bực tức tên Quân : “ Người gì đâu mà mở miệng chúc mình một ngày học với nhiều điểm tốt, giờ thì điểm tốt chẳng thấy đâu chỉ thấy tai họa ầm ầm kéo tới.”

      Phía bên 8A2, tên Quân cũng đang thả hồn vào cuốn nhật kí thì:

      “ Cộp! cộp! cộp! ”

      Tiếng thước gõ nhè nhẹ lên bàn, hắn giật thót mình vội vã giấp trang giấy lại nhìn bà giáo già bên cạnh. Vẻ mặt không hài lòng hiện rõ, bà cất giọng mà Quân nghe như lạnh cả tứ chi:

      – Không chú tâm vào bài giảng, cặm cụi ghi ghi chép chép gì vậy cậu Quân?

      – Em… em… – Quân đỏ mặt tía tai lắp bắp đứng dậy.

      – Thích chép thì ở lại chép 20 lần bài giảng ngày hôm nay cho tôi. Khi nào chép xong mới được về.

      – Dạ! –Tiếng “dạ” không còn vẻ nào có thể “ ỉu xìu “ hơn. Vậy là hết. Vậy là vỡ mộng. Cậu đang tính tan học có thể đợi Phát ở cổng trường, tình nguyện làm tài xế đưa Phát về đến tận nơi để cậu có cơ hội được mở to tầm mắt nhìn thấy căn nhà thân yêu của Phát. Bây giờ thì phải ở lại chép phạt đến khi xong mới được về. Cậu thì có về muộn cũng chẳng sao, chỉ tiếc vì chẳng có cơ hội về cùng Phát.

      Chép phạt xong thì cũng đã gần 12 rưỡi, Quân chán nản bước vào nhà để xe. Cả nhà xe rộng lớn chỉ còn trơ trọi độc nhất chiếc xe của cậu. Thấy cậu, bác bảo vệ hỏi:

      – Sao về muộn thế cháu?

      – Cháu phải ở lại chép phạt. – Quân trả lời rồi dắt xe ra khỏi nhà xe.

      Trời hôm nay thật nắng. Cái nắng làm những giọt mồ hôi trên người Quân rịn ra, thẫm ướt chiếc áo trắng học sinh làm nó dính chặt lại ôm sát lấy thân hình của cậu học sinh mới lớn. Vừa đạp xe vừa lau mồ hôi trên mặt Quân vừa thấy xót lòng khi tưởng tượng ra một mình Phát cắp cặp lẽo đẽo bước đi dưới con đường nắng như đổ lửa.

      Nhưng kìa! Tim Quân như đánh mạnh một cái khi bất chợt nhìn thấy hình ảnh thân quen đang rảo bước phía trước. Nở nụ cười mừng vui, Quân hối hả đạp xe đuổi theo ngay lập tức.

      “ Kít! “ – Tiếng phanh xe đạp cháy đường, Phát quay sang thì đã bắt gặp nụ cười toe toét của Quân:

      – Phát, sao đi học về muộn thế? Lên xe đi mình chở về!

      – Cũng chỉ tại cậu hết đó – Phát đưa mắt lừ Quân – Mới sáng ngày ra đã mở miệng chúc tôi một ngày học với nhiều điểm tốt. Cuối cùng điểm tốt chẳng thấy đâu chỉ thấy thầy giáo bắt ở lại chép phạt.

      – Hả? – Quân tròn mắt ngơ ngác – Cậu cũng phải ở lại chép phạt?

      – Chứ nghĩ sao mà giờ này tôi mới về chứ?

      – Giống mình – Quân cười toe toét – Mình cũng bị bà Dung già bắt ở lại chép phạt này. Nào! Lên xe mình chở về cho đỡ nhọc!

      – Thôi! – Phát từ chối rồi cất bước – Cậu đen như lông đười ươi ấy, mới sáng ra gặp cậu đã xui rồi. Từ nay trở đi tốt nhất là tôi không đi với cậu nữa.

      – Ấy! Ấy! Này! – Quân bởi xe đuổi theo – Đừng có vô lí giận mình như vậy chứ? Lên xe đi mình chở về!

      – Thôi, Quân về trước đi. Mình về sau cũng được.

      – Đi mà Phát, lên Quân chở!

      – Thôi!

      Nhìn sắc mặt đỏ ửng của Phát dưới nắng trưa sao Quân thấy xót lòng thế không biết. Người gì mà thật là ngang bướng. Người ta đã lên tiếng mời thật lòng mà cứ kiêu hoài chẳng chịu lên.

      Ủa? Mà sao cái cảnh này giống với cảnh một bài hát quá vậy trời? Là bài gì nhỉ? À, đúng rồi!

      Quân cười tủm tỉm rồi vừa bởi xe theo vừa cất giọng hát:

      – Chiều nay tan học về, Quân đạp xe trên đường, gặp cậu bé chung xóm, bâng khuâng trước cổng trường. Dừng xe, Quân mời khẽ: Lên ngồi anh chở nghe. Bé đung đưa mái tóc, lắc đầu hông dám đâu.

      Cậu nhóc thật là kiêu, không cho Quân chở về. Đi bộ hoài mỏi lắm, kẻo mòn đôi dép nhỏ. Cậu nhóc trả lời Quân: Em muốn đi một mình, em sợ mẹ trông thấy. Thật mà! Hông dám đâu!

      – Này! Hát cái gì thế hả? – Phát nhìn Quân, cố mím môi tỏ vẻ tức giận nhưng vẻ mặt trêu ngươi của Quân cùng lời bài hát mà Quân khéo léo bóp méo đi đã làm Phát phì cười ngay lập tức – Cái đồ… cái đồ chết tiệt!

      – Cười rồi đó nha! – Quân cũng nhìn Phát ngoác miệng cười đến mang tai – Cười rồi thì không được giận nữa. Mau lên xe anh chở về!

      “ Bét!” – Quân giãy nảy người khi Phát vừa nhảy tót lên xe đã dùng tay phát vào lưng Quân một cái bỏng rát – Đi nhanh con nghiệt súc này!

      Phía trước Quân mỉm cười hạnh phúc. Quân muốn Phát thật thân mật, thật vô tư với cậu. Thân mật vô tư như lúc này này. Được thế thì thật là hay.

      – Ê, sao Quân cũng phải ở lại chép phạt vậy?

      – Vì tương tư đến một người, tâm hồn thả ngược lên tận chín tầng mây.

      – Cho chết!

      – Sao Phát độc ác với nỗi đau của người khác vậy? Thế còn Phát? Sao cũng bị ở lại chép phạt?

      – Nén đọc truyện tranh trong lớp – Phát nói dối một cách điêu luyện. Dù gì thì cậu cũng không thể nói ra nguyên nhân mà tên Quân đã nói được. Nói ra hắn lại bảo cậu là cái đồ si tình, là cái đồ mê… gái thì chết.

      – Thôi làm ơn cho tôi xin. Mắt đã cận lòi ra còn ham hố đọc truyện tranh. Đúng là đồ con nít!

      – Tôi con nít cũng còn hơn cái đồ trưởng thành sớm rồi tối ngày mơ mộng đến gái.

      Quân mỉm cười quay lại nhìn Phát:

      – Ủa, sao Phát tự nhận mình là con gái vậy?

      – Tôi… – Phát ngơ ngác thật sự – Là sao? Quân nói gì tôi không hiểu?

      – Thôi cũng không có gì đâu. Phát bị cận lâu chưa?

      – Từ hồi cấp 1 cơ.

      – Đáng thương vậy? Chắc là con mọt sách chứ gì?

      – Không. Cũng tại cái bệnh ham mê truyện tranh quá mức.

      – Nghe mình hỏi này, trả lời thật nhá!

      – Ừ.

      – Ngày nào cũng đi bộ, Phát có thấy mệt không?

      – Ừ thì… ừ thì cũng chút chút.

      – Vậy từ nay đi chung với Quân nhá! Quân sẽ chở Phát đi, đưa Phát về.

      – Quân nói thật á?

      – Chứ chẳng lẽ Quân lừa dối Phát sao?
      Quan tri vien

      Tổng số bài gửi : 27

      Points : 52

      Join date : 28/07/2015

      Age : 31

      Đến từ : BangKok - Thailand

      #4

       Fri Aug 07, 2015 3:03 pm

      Chap 4


      – Tại sao tình nguyện làm cu li cho mình?

      – Thì… thì… mình đi một mình cũng thấy buồn. Có Phát đi chung sẽ thấy vui hơn. Mình thấy mình nói chuyện với Phát cũng tâm đầu ý hợp mà!

      – Không sợ nhọc à?

      – Có gì đâu. Phát nhẹ như khí hidro ấy.

      – Được. Đồng ý luôn. Mai mốt mà lười biếng không chở tôi nữa thì tôi đạp một phát cho cả người cả xe lăn xuống cống luôn.

      – Phát cứ thoải mái vô tư đạp. – Quân mỉm cười hạnh phúc. Vậy là cuối cùng Phát đẹp trai cũng đã đồng ý để Quân làm tài xế rồi. Thích ghê cơ!

      Ngồi sau xe Quân, Phát thấy mình như nhỏ bé đi rất nhiều. Chiếc áo trắng của Quân đã ướt sũng mồ hôi, dính chặt lấy tấm lưng lực lưỡng. Chắc Quân đang mệt lắm. Trời nắng lại đạp xe ngược gió nữa. Tự dưng Phát thấy thương thương hay sao ấy.

      “ Mà tại sao phải thương hắn làm gì nhỉ? – Phát lắc đầu xua tan cái lòng tốt của mình – Hắn đã tình nguyện xin làm cu li cho người khác thì mệt là đáng kiếp. Cho bõ cái tội ngu. Hi hi!”

      – Ê Phát, nhà Quân đây này! – Quân vừa nói vừa chỉ tay vào một ngôi nhà phía tay trái. Đó là một ngôi nhà mái bằng sơn xanh khá rộng rãi và khá đẹp.

      – Nhà Quân đẹp thế! – Phát nhìn và khen ngợi.

      – Cũng bình thường như bao nhà khác thôi mà Phát.

      – Ủa, sao Quân không dừng xe mà đạp đi đâu thế?

      – Mình chở Phát về tận nhà mà.

      – Thôi. Thôi. Để mình xuống rồi Quân vào nhà đi. Muộn lắm rồi đó.

      – Không có gì. Phát cứ ngồi yên đó để mình chở Phát về.

      Cái tên Quân này thật là nghĩ gì không biết. Tự nhiên sự nhiệt tình quá đỗi của hắn làm Phát thấy ngại. Hắn ta… hắn ta có cần thiết phải làm như vậy không?

      Từ lúc đó Phát và Quân chẳng nói lời nào nữa. Mười phút sau thì Quân cũng chở Phát đến nhà.

      – Đến nhà mình rồi! – Phát nói rồi nhảy xuống xe – Cảm ơn Quân nhiều nhá!

      – Nhà Phát đâu?

      – Đó!

      Theo hướng tay Phát chỉ, Quân nhìn theo. Đó là một căn nhà cấp bốn khá mộc mạc và giản dị, nếu như không muốn nói là quá cũ kĩ. Nhìn căn nhà, lòng Quân như thắt lại.

      – Quân vào nhà uống ngụm nước cho đỡ khát rồi hãy về.

      – Này… Này Quân!

      – À… – Quân giật mình trước cái vỗ vai của Phát – Phát… Phát nói gì?

      – Vào nhà mình uống ngụm nước đã rồi hãy về. Hay là vào ăn cơm với mẹ con mình luôn cho vui nhá!

      – Ừ. Cũng được. – Khẽ gật đầu, Quân dắt xe theo Phát.

      Dựng xe trước sân, Quân theo Phát vào nhà. Cảm nhận đầu tiên mà Quân vừa đặt chân vào trong nhà Phát là một nơi ở quá đỗi giản dị. Trong nhà Phát vẻn vẹn một bộ bàn ghế cũ, chiếc tủ li thời xưa, hai chiếc giường gỗ và một bộ bàn ghế học sinh. Hết! Không ti vi, không đài, không quạt, ngay cả một chiếc xe đạp cũng không có.

      Đưa mắt nhìn quanh, Quân thấy nhiều miếng ốp trên tường nhà đã bị bong ra, một số nơi khác thì bị nước mưa ngấm vào lâu ngày thành ra vàng ố. Phía trên mái, có lẽ ngói cũng đã bị nứt vỡ nên nhà Phát buộc phải chèn vào nhiều tấm tôn nhỏ để ngăn nước mưa dột xuống…

      Nhà Phát quá nghèo. Lúc này đây Quân mới hay điều ấy.

      Song tuy có nghèo nhưng khi Quân bước vào trong nhà Phát vẫn cảm nhận được một sự gọn gàng sạch sẽ, một sự mát mẻ đến dễ chịu tuyệt vời mà cho dù một căn hộ bậc trung cũng ít khi có được.

      – Mẹ ơi con đi học về rồi này! – Phát vừa chào mẹ vừa tháo chiếc cặp trên lưng xuống đặt lên chiếc bàn học sinh.

      – Sao về muộn thế con? – Trên chiếc giường cạnh đó, bà Phương – mẹ Phát trở lưng quay lại nhìn – Mày về muộn nên mẹ ăn cơm trước rồi. Lát xuống bếp mà ăn.

      – Dạ con biết rồi!

      – Dạ con chào cô ạ! – Quân lên tiếng chào bà Phương.

      Nghe có tiếng người lạ, bà Phương mới giật mình ngồi dậy. Bà nhìn Quân rồi mỉm cười trìu mến:

      – Con là bạn Phát hả?

      – Dạ thưa cô vâng ạ!

      – Nó là cu li của con đó mẹ! – Phát vừa nói chen vào vừa cởi áo đồng phục vắt lên dây – Từ rày trở đi nó tình nguyện làm cu li đưa đón con đi học.

      – Ơ hay cái thằng… ăn nói với bạn như vậy đó hả? – Bà Phương cũng không nhịn được cười trước thái độ trêu ngươi của Phát. – Mặc kệ nó đi. Ra ghế ngồi uống nước cho mát đi con!

      – Dạ thôi cô cứ nghỉ trưa đi mặc kệ con. Con…

      Chưa nói dứt câu thì Quân đã bị Phát lôi đi:

      – Đi xuống bếp ăn cơm với mình. Đói đến sôi bụng lên rồi này. Nhanh!

      Miệng thì nói, tay thì lôi. Kết quả Quân bị Phát lôi xoành xoạch xuống bếp.

      – Oa! Cá kho dưa, rau muống luộc – Phát thốt lên khi mở vung nồi – Lâu lắm rồi hôm nay mẹ mới kho cá. Hôm nay mình sẽ được một phen no căng bụng cho coi.

      Nhanh thoăn thoắt, Phát lấy hai chiếc chén, hai đôi đũa, múc thức ăn để lên chiếc bàn gỗ cạnh bếp rồi kéo ghế ra hiệu cho Quân ngồi xuống.

      Vẻ chần chừ ngần ngại hiện rõ trên sắc mặt Quân. Thấy vậy Phát đứng lên thẳng thừng ấn vai Quân ngồi xuống.

      – Ngồi xuống ăn đi ông nội. Đói lắm rồi còn gì nữa. Phải ăn thì mai mới có sức làm cu li chở tôi chứ!

      Quân nhìn Phát mỉm cười. Cậu thật không ngờ tuy hoàn cảnh gia đình Phát khó khăn như vậy nhưng Phát không hề tỏ ra một chút tự ti hay mặc cảm gì với cậu. Phát vô tư cười, vô tư nói, vô tư coi cậu như một người thân thích trong gia đình. Điều này làm cho Quân mừng vui và cũng phục Phát lắm. Nếu đổi lại là Quân, chưa chắc cậu đã có đủ nghị lực để mời Phát về nhà dùng cơm trong hoàn cảnh gia đình như thế.

      – Sao? Cá mẹ tôi kho ngon không? – Phát hỏi khi thấy Quân gắp một miếng cá cho vào miệng.

      – Ừ ngon. Ngon lắm! – Quân gật đầu khen ngợi.

      – Thế thì ăn nhiều một chút. Này, ăn đi! Miếng này nạc này không có xương nên không lo bị hóc. – Phát vừa nói vừa gắp một miếng cá ngon nhất để vô chén của Quân.

      Quân mỉm cười hạnh phúc trước sự quan tâm của Phát. Nhưng nụ cười cậu ngay lập tức vụt tắt thay vào đó là cái nhìn tóe lửa khi chợt phát hiện ra ẩn tình trong câu nói của Phát: “Không lo bị hóc.”

      – Nhìn cái gì? – Phát phì cười khi biết Quân đã hiểu ra lời lẽ châm biếm của mình.

      – Cậu được lắm – Vẫn cái lừ mắt đáng sợ nhưng tràn đầy yêu thương – Mai đi học rồi tôi cho cậu xuống cống.

      Phát cười tít mắt. Cặp mắt ẩn dưới cặp kính cận đẹp mê người làm tim Quân như lỗi nhịp.

      Chẳng biết vì đói, vì thức ăn ngon hay vì vừa ăn vừa được chiêm ngưỡng dung nhan của vị thiên thần mà bấy lâu nay mơ mộng mà sao Quân thấy ăn ngon thế không biết. Chưa đầy mười phút cậu đánh sạch trơn ba chén cơm đầy. Đến chén thứ tư cậu chìa về phía Phát thì…

      “ Keng! Keng! Keng!…”

      Phát vừa dùng đũa gõ nồi vừa nghiêng miệng nồi về phía Quân. Cả chiếc nồi sạch trơn không còn một hạt.

      Xấu hổ đến đỏ cả mặt, Quân đặt chén xuống mâm và ngập ngừng chống chế:

      – Ai bảo… ai bảo mẹ Phát nấu cơm ngon quá làm chi. Làm Quân…

      – Làm Quân ăn vẫn chưa thích chứ gì? – Phát trêu – Vậy mai mốt góp gạo góp tiền qua đây mẹ tôi nấu cho ăn luôn thể.

      – Okê! Quân đồng ý! – Biết Phát đùa, Quân vui vẻ hòa theo.

      – Thôi được rồi. Bây giờ Quân lên nhà uống nước đợi Phát rửa chén xong thì mình cùng đi nghỉ trưa.

      – Nghỉ trưa?

      – Ừ.

      – Không… không được đâu – Mặc dù trong lòng muốn gần chết nhưng Quân biết mình không thể đồng ý lời mời tuyệt vời này được – Quân… Quân phải về không thì ba mẹ la. Muộn… muộn quá rồi mà.

      – Ừ ha – Giờ thì Phát cũng mới sực nhớ ra – Vậy thì Quân lên nhà uống nước rồi về đi không ba mẹ lại la.

      – Khỏi uống – Quân cười – Vừa nãy Quân uống nước chan no căng bụng rồi. Thôi Quân về nha. Mai Quân sẽ chở Phát đi học. Nhớ chờ Quân nhé!

      Lời chưa dứt mà Quân đã chạy ra sân, leo luôn lên chiếc xe đạp phi ra ngõ, mất hút trong cái nắng trưa. Đúng là hành động của trẻ con, nói về là nhảy lên xe về luôn, ngay cả chuyện lên nhà chào mẹ Phát một câu Quân cũng không nhớ đến.

      ***********************************

      “ Hôm nay thật là một ngày tuyệt vời đối với mình. Cuối cùng thì Phát cũng đã nhận lời để mình làm nhiệm vụ đưa đón đi học. Chỉ tưởng tượng ra cảnh ngày ngày mình được chở Phát sau lưng là mình đã thấy hạnh phúc lâng lâng như thế nào ấy. Ôi thích ghê cơ! Chưa hết! Cũng trong ngày hôm nay mình còn được Phát mời về nhà và dùng cơm chung nữa chứ. Công nhận cơm rau muống luộc ăn với cá kho mà mẹ Phát nấu ngon dã man, làm mình đánh sạch sành sanh tới ba chén. Nếu khi ấy trong nồi mà còn cơm thì có lẽ mình phải ăn thêm được tới hai chén nữa cũng không biết chừng ấy chứ. Đáng tiếc là đang ăn ngon thì hết cơm. Mà bây giờ nghĩ lại mình mới thấy sao mình có thể thản nhiên ăn một cách vô tâm như vậy nhỉ? Mẹ Phát nấu cơm có hai suất, số cơm còn lại trong nồi chắc chắn không còn nhiều, thế mà mình ăn tới ba chén. Vậy còn Phát ăn… Ôi chúa ơi tha tội cho con! Lỗi không phải tại con à nha. Tại cơm của nhà Phát ngon. Mà cũng tại Phát nữa. Ai bảo Phát ăn chậm quá làm chi, có đói thì cũng ráng mà chịu. Hi hi!

      Nói thế thôi chứ cứ nghĩ đến chuyện Phát phải chịu đói là mình đã thương Phát đến vãi cả linh hồn ra ấy chứ! “

      ******************************************
      Quan tri vien

      Tổng số bài gửi : 27

      Points : 52

      Join date : 28/07/2015

      Age : 31

      Đến từ : BangKok - Thailand

      #5

       Fri Aug 07, 2015 3:07 pm

      Chap 5


      – Ê, Phát ơi! – Mới hơn sáu giờ mà chiếc xe đạp của tên Quân đã chễm chệ đứng hiên ngang trong sân nhà Phát, còn Quân thì lấp ló ngoài cửa ngó vô trong nhà – Phát ơi, đi học không Phát ơi!

      – Có! – Tiếng trả lời phát ra từ phía sau vườn. Quân quay lại nhìn thì thấy Phát và bà Phương mỗi người bưng trên tay một rổ rau khoai lớn.

      – Làm gì mà tới nhà tôi sớm vậy? – Phát vừa hỏi vừa đặt rổ rau xuống sân giếng.

      – Thì… – Quân ấp úng – Thì mình đến đón Phát đi học mà.

      – Trời! Cu li mà siêng năng dữ ta! – Phát châm chọc – Đợi tôi một chút nhá, tôi rửa chân tay thay quần áo rồi đi liền.

      – Quân hả con? Sao đi học sớm thế? – Bà Phương nhìn Quân mỉm cười trìu mến.

      – Dạ con tranh thủ đến đón Phát sớm một chút thôi mà cô.

      – Ừ. Con vô nhà chơi đợi Phát một chút nhé!

      – Dạ thôi con đứng đây cũng được. Cô làm gì thì cứ làm đi mặc kệ con.

      Bà Phương mỉm cười ngồi xuống sân giếng rồi nhẹ nhàng lựa những ngọn rau khoai bó thành từng mớ nhỏ. Có lẽ tý nữa mẹ Phát sẽ mang số rau này ra chợ bán. Quân đoán như vậy.

      Mười lăm phút sau Phát từ trong nhà bước ra trong trang phục học sinh quen thuộc. Ngồi lên xe, Phát không quên chào mẹ:

      – Con đi học ạ!

      – Ừ!

      – Con chào cô con đi học ạ!

      – Ừ. Đi cẩn thận nha con!

      – Dạ!

      – Ê Quân, sao không đợi mình ở nhà, khi nào mình đi qua mình gọi. Đạp xe lại đây đón mình làm gì? Mệt chết!

      – Có gì đâu. Cái công mình đợi Phát thì thà rằng mình đạp xe lại đây đón Phát cho nhanh, để Phát lạch bạch đi bộ từ nhà đến nhà mình thì mệt Phát. Mình thương lắm!

      – Thật không vậy? – Phát cười – Vậy từ nay ngày nào cũng phải lê xác sang đây đón tôi đó, nghe chưa?

      – Dạ nghe, tiểu ông chủ!

      – Ngoan dữ! Hi hi hi hi!

      – Mà sáng ra Phát dậy lúc mấy giờ?

      – Năm giờ.

      – Sao dậy sớm thế?

      – Thì dậy sớm tranh thủ rang cơm ăn sau đó ra vườn hái rau giúp mẹ thì đi học mới kịp giờ được chứ?

      – Ngày nào Phát cũng như vậy hả?

      – Ừ.

      – Phát chăm chỉ ghê. Chẳng bù cho mình, gần sáu giờ mà mẹ gọi lăn gọi lóc mình cũng chả chịu dậy.

      – Thì mình với Quân hoàn cảnh khác mà. Mình phải cố gắng đỡ đần mẹ thì mẹ mới đỡ vất vả hơn một chút.

      – Ba Phát đâu?

      – Mình cũng chẳng biết nữa. Nghe mẹ nói thì ba đi làm ăn xa từ hồi mình mới năm tuổi cơ. Mình cũng chẳng hiểu sao chả bao giờ thấy ba về thăm mẹ con mình nữa.

      Không ngoảnh mặt lại nhìn nhưng qua lời nói Quân biết Phát đang buồn lắm. Biết không nên tiếp tục chủ đề này, Quân đùa vui:

      – Mai mốt Quân xin chuyển sang lớp Phát.

      – Để làm chi?

      – Để ra về cùng nhau thì Quân mới chở Phát về được chứ. Mắc công Phát về sớm, Quân về muộn thì lấy ai chở Phát về?

      – Thôi – Phát phì cười – Đâu cần quan trọng đến thế. Khi nào Quân về sớm thì cứ về trước, còn khi nào Quân về muộn thì Phát về bộ cũng có sao đâu, chuyển lớp làm gì cho phức tạp?

      – Mặc kệ – Quân nói một câu chắc chắn – Chắc chắn mình sẽ chuyển đến lớp Phát học cho coi.

      Những lời nói hôm ấy Phát cứ tưởng Quân chỉ vui miệng nói đùa nhưng ai ngờ chỉ sau đó một tuần Quân chuyển luôn vào lớp Phát.

      – Thầy xin giới thiệu với cả lớp – Thầy giáo chủ nhiệm lớp 8A3 vui vẻ chỉ vào Quân – Đây là bạn Nguyễn Tiến Quân học lớp 8A2, từ hôm nay bạn sẽ chuyển vô lớp mình học.

      Đôi mắt ẩn dấu sau cặp kính cận mở to hết công suất. Phát thật sự ngỡ ngàng và sửng sốt.

      Cả lớp nổ một tràng pháo tay nhiệt liệt đón chào thành viên mới. Thầy giáo mỉm cười vui vẻ:

      – Thôi được rồi. Quân, em tự tìm cho mình một chỗ ngồi phù hợp rồi chúng ta vào học nhé!

      Quân dạ nhẹ rồi đưa mắt khắp lớp tìm đối tượng thân yêu. Chưa đầy năm giây, cậu nở nụ cười thật tươi rồi bước đến ngồi bên cạnh Phát.

      – Ngồi lui vô cho mình ngồi với!

      Chẳng hiểu sao Phát thấy tim mình tự dưng xao xuyến đến lạ. Một cảm giác thật vui, thật hạnh phúc mà chưa bao giờ cậu trải qua ùa đến.

      – Tự dưng chuyển sang đây học làm chi vậy? – Phát hỏi.

      – Thì như những những gì đã nói tuần trước thôi, Phát không nhớ hả?

      – Có cần thiết phải vậy không?

      – Cần chứ. Không cần ai tự dưng rỗi hơi chuyển sang đây học làm chi?

      Phát mỉm cười. Cái tên Quân này thật là…quan tâm đến người khác một cách quá thể làm người ta phải ngất ngây trong cảm động.

      **************************************

      – Ê Quân, bài kiểm tra sử cậu được mấy điểm? – Giờ ra về Phát hỏi Quân.

      – Tám.

      – Thế thì kém mình một điểm. Mình được 9 cơ đấy.

      – Ừ. Phát giỏi quá nhỉ?

      – Quân, cậu sao thế? – Nhìn sắc mặt không được tự nhiên cho lắm của Quân, Phát ngạc nhiên hỏi.

      – Ừ. Mình… mình hơi đau bụng.

      – Hả? Đau nhiều lắm không? – Phát lo lắng.

      – Cũng… cũng chút chút.

      – Hay là mình ngồi tạm xuống gốc phượng đằng kia một lúc đợi khi nào Quân hết đau bụng thì về!

      – Thôi không cần đâu. Mình đi được mà.

      – Quân này, hay là…

      – Hay là sao? – Quân vừa nhăn nhó vừa nhìn sắc mặt lúng túng của Phát.

      – Hay là… hay là Quân đau bụng thì… thì Quân về trước đi. Mình… mình đi bộ về cũng được. Quân… Quân không cần chở mình đâu.

      – Ủa, sao phải làm vậy? Mình đau bụng không chở Phát được thì Phát chở mình có sao đâu. Sao Phát phải đi bộ làm gì cho mệt?

      – Nhưng mà mình… – Không biết có phải do nắng hay do điều gì đó mà Quân thấy sắc mặt Phát đỏ bừng lên trông thấy.

      – Cậu sao?

      – Mình… mình…

      – Trời ơi, mình nhẹ lắm mà Phát, không có nặng như cậu nghĩ đâu.

      – Không… không phải. Ý… ý mình không phải vậy. Chỉ là mình…

      Nhìn sắc mặt ngượng ngùng bối rối của Phát, Quân chau mày khó hiểu.

      – Vậy ý cậu là sao?

      – Mình… mình… Thôi mình về trước đây. Quân không cần chở mình đâu.

      Phát nói rồi chạy nhanh ra cổng trường, bỏ mặc Quân với suy nghĩ đầy khó hiểu.

      – Ê, Phát! Làm gì mà đi nhanh thế? Lên xe mình chở về!

      – Thôi, mình đi bộ cũng được. Quân cứ về trước đi.

      – Lên đi mà ông tướng! Trời nắng lắm đó!

      – Nhưng… nhưng mà cậu đang đau bụng mà.

      – Khỏi rồi – Quân cười – Lên xe đi!

      – Có thật không?

      – Thật.

      Phát phụng phịu gật đầu rồi ngoan ngoãn ngồi lên xe. Từng vòng bánh quay đều trong nắng trưa oi ả. Phát đâu có biết phía trước Quân vừa đạp xe vừa nhăn nhó đến đau lòng.

      ********************************

      Buổi tối hôm đó Phát đang học bài thì nghe tiếng phanh xe đạp ngoài sân. Tiếng bà Phương cất lên vui vẻ:

      – Quân đấy hả con? Đến tìm Phát hả? Nó đang học bài đấy. Con vô nhà đi!

      – Dạ!

      – Ủa, có việc gì mà đến tìm mình vào lúc này vậy? – Phát nhìn Quân ngạc nhiên.

      Không trả lời, Quân ngồi xuống ghế cạnh Phát và hỏi lại:

      – Cậu học sắp xong chưa?

      – Sắp xong rồi.
      Quan tri vien

      Tổng số bài gửi : 27

      Points : 52

      Join date : 28/07/2015

      Age : 31

      Đến từ : BangKok - Thailand

      #6

       Fri Aug 07, 2015 3:07 pm

      Chap 6


      – Khi nào xong thì cùng mình ra sân vận động nhé.

      – Để làm gì?

      – Bí mật.

      – Bí mật gì?

      – Bí mật là bí mật chứ bí mật gì? Thôi học nhanh lên rồi ra sân vận động với mình.

      Phát gật đầu. Không biết tên Quân này định bày trò gì đây nữa.

      – Rồi. Đến sân vận động rồi đó – Phát nói rồi nhảy xuống xe – Nào có bí mật gì thì bật mí đi!

      – Muốn xem bí mật không?

      – Muốn!

      – Bí mật nằm ở đống cát kia kìa, lại mà xem!

      – Ừ ha! Không được lừa tôi đâu đó – Phát nói rồi định chạy đi nhưng Quân đã nhanh tay kéo lại.

      – Khoan. Gì mà vội thế? Với một điều kiện Phát phải đạp xe tới đó mới móc được bí mật lên khỏi đống cát.

      – Sao vậy? Đây tới đó chỉ hơn hai chục mét thôi mà.

      – Nhưng đây là nguyên tắc, là điều kiện mà mình đặt ra.

      – Thế thì thôi. Chả thèm! Hức! – Phát giận dỗi ngồi xuống sân cỏ quay mặt đi hướng khác.

      Thấy Phát như vậy Quân mỉm cười thích thú. Nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh, Quân thủ thỉ:

      – Bộ đối với Phát việc đạp xe ra đống cát móc bí mật lên khó lắm hay sao?

      – Chả khó.

      – Vậy tại sao không làm?

      – Không thích.

      – Tại sao không thích?

      – Không thích là không thích. Có thế thôi.

      – Vậy có cần mình nói luôn ra bí mật không?

      – Chả thèm nữa. Ghét rồi!

      Quân mỉm cười rồi khoác nhẹ tay lên vai Phát, miệng ghé thật gần vào tai Phát, thì thầm:

      – Bí mật là Quân dẫn Phát ra đây để dạy Phát tập đi xe đạp.

      Phát sửng sốt. Trống ngực đập rộn lên. Cậu quay lại nhìn vào mắt Quân, ngạc nhiên:

      – Quân… Quân nói gì cơ?

      – Quân nói bắt đầu từ tối nay Quân sẽ dạy Phát tập đi xe đạp.

      – Sao… sao Quân biết Phát…

      – Chỉ có khi Phát không biết đi xe đạp thì Phát mới không chịu chở Quân về lúc Quân bị đau bụng. Đúng không?

      – Mình… – Phát gật đầu mà nước mắt ứa ra – Đúng là mình không biết đi xe đạp. Từ bé đến giờ mình chưa bao giờ sờ vào xe đạp lần nào hết đó. Thành ra… lớp 8 rồi mà ngay cả cái xe đạp cũng không biết đi. Mình… mình thật là kém cỏi đúng không Quân?

      – Không đâu mà Phát – Quân dang tay ngả đầu Phát lên vai mình – Phát không kém cỏi đâu. Chỉ là hoàn cảnh của Phát không có xe đạp nên Phát mới không biết sử dụng. Nhưng từ tối nay Quân sẽ dạy Phát tập xe. Đồng ý không?

      – Nhưng… nhưng có khó không vậy Quân?

      – Dễ mà. Chỉ cần tập khoảng hai, ba tối hay chậm lắm là một tuần là Phát đi xe được thôi. Phát phải biết đi xe để nhỡ đâu sau này Quân bị đau bụng thì Phát còn chở Quân chứ.

      – Ừ. Vậy Quân dạy mình nhé!

      – Dĩ nhiên rồi. Nào, đứng lên! Mình giữ xe cho Phát tập.

      Phát mỉm cười đứng lên. Nụ cười dưới ánh trăng thật đẹp.

      – Nào Phát, thả lỏng tay ra một chút đừng cứng nhắc như thế. Đúng rồi.

      – Thế này hả?

      – Ừ. Mắt nhìn thẳng đừng nhìn xuống chân làm gì. Chân đạp thì cứ đạp bình thường thôi. Mắt để quan sát đường chứ không phải để nhìn chân đạp.

      – Ừ. Thế này đúng không?

      – Đúng rồi đó.

      – Nhưng… nhưng sao nó cứ loạng choạng quá vậy? Mình… mình lái không nổi, có cảm giác như nó sắp đổ đến nơi rồi ấy.

      – Cứ bình tĩnh đi mà Phát. Mới đầu ai cũng thế cả thôi. Phải dần dần mới quen được. Đúng rồi đó. Cố gắng giữ tay lái cho thẳng, chân đạp đều là ô kê.

      – Thế này hả?

      – Ừ. Khá lắm Phát! Nào! Cứ thế tiếp tục đi!

      – Mệt quá Quân à! Đặt lưng xuống thảm cỏ sân vận động, Phát và Quân nhìn lên bầu trời đầy sao, đắm chìm hồn mình trong những trận gió đêm mát rượi – Không biết bao giờ mình mới biết đi xe đạp hả Quân?

      – Sẽ sớm thôi mà. Cứ tối nào cũng tập là chỉ vài ba bữa Phát sẽ tự đi được thôi.

      – Có khi nào…

      – Có khi nào sao Phát?

      – Có khi nào Phát biết đi xe rồi, Quân sẽ không chở Phát nữa không?

      – Không đâu. Cho dù Phát biết đi xe Quân vẫn tình nguyện làm cu li cho Phát.

      – Tại sao?

      – Tại vì Quân thích thế.

      – Eo, thích gì mà kì. Được. Vậy Quân phải nhớ những lời Quân nói đó nha!

      – Quân chỉ sợ Phát biết đi xe rồi lại không cần Quân chở nữa thôi.

      – Trời! Có kẻ tình nguyện làm cu li cho mình, ngu gì mà không hành hạ chứ?

      – Được Phát hành hạ Quân suốt đời làm cu li cũng cam.

      ************************************

      – Vậy là chính thằng Quân dạy cháu đi xe đạp đó hả? – Bà Như mỉm cười nhìn chiếc xe đạp rồi hỏi Phát.

      – Dạ vâng.

      – Rồi sau đó mấy ngày cháu biết đi?

      – Dạ năm ngày đó bác. Buổi tối thứ năm trong khi cháu đang đạp thì Quân bất ngờ bỏ tay ra khỏi xe. Cháu không biết, cứ nghĩ Quân vẫn đang giữ xe cho cháu nên yên tâm đạp mãi, đạp hoài không đổ. Đến khi đạp một đoạn khá dài Quân từ xa bất ngờ hét lên: “ Phát ơi, cậu biết đi xe rồi! “ thì cháu mới giật mình quay lại. Kết quả xe đổ rầm xuống sân vận động méo hết cả giỏ, còn cháu thì bị một phen đau ê ẩm.

      – Thế rồi hai đứa thế nào cháu? Cháu biết đi xe rồi có cần thằng Quân chở đi học nữa không?

      – Dạ cần chứ bác. Mấy hôm sau đó…

      *******************************************

      – Quân, tay Quân bị làm sao vậy? – Nhìn ngón tay trỏ bàn tay trái của Quân cuốn băng trắng tinh, Phát lo lắng hỏi.

      – Cũng không sao. Mình chỉ bị một thanh sắt cứa vô thôi.

      – Sao lại thế? Sao Quân không cẩn thận chút nào hết vậy? Mà Quân làm gì mà bị thanh sắt cứa vào tay?

      – Mấy buổi chiều nay Quân đi phụ xây.

      – Phụ xây? Nhà Quân xây nhà mới hả?

      – Không. Không phải Quân phụ xây cho nhà. Quân đi phụ xây thuê.

      – Trời! – Mắt Phát sáng lên thán phục – Quân siêng năng dữ ha! Biết đi kiếm tiền rồi đấy!

      – Hì hì – Phát cười nhăn răng – Quân đang cần tiền gấp mà. Cần nên phải đi làm thôi. Cũng may chú Tư không chê Quân trẻ con nên nhận Quân đi làm.

      – Quân cần tiền làm gì thế? Sao không xin ba mẹ?

      Quân vênh mặt:

      – Phát nhìn xem Quân nam tử đại trượng phu như thế này mà cần tiền phải đi xin ba mẹ á? Huống hồ dùng tiền do chính tay Quân làm ra thì nó mới có ý nghĩa.

      – Quân cần tiền làm gì?

      – Bí mật. Hi hi!

      – Bó tay! Với mình mà Quân cũng bí mật. Thế Quân kiếm sắp đủ chưa?

      – Sắp đủ rồi. Làm hai buổi chiều nữa cộng với số tiền đập heo nữa là thừa sức đủ.

      – Ừ. Vậy Quân cố gắng lên nhá! Đồng tiền là rất quý nên Quân hãy sử dụng nó vào công việc có ích nhất, đừng nên tiêu xài hoang phí biết chưa?

      – Biết rồi. Ông tướng!

      ************************************

      – Lúc đó vì Quân cứ “ bí mật ”, “ bí mật “ mãi nên cháu cũng chẳng hỏi thêm Quân đi phụ xây kiếm tiền nhằm mục đích gì. Buổi tối hai hôm sau đó thì Quân đến nhà cháu…

      *********************************
      Quan tri vien

      Tổng số bài gửi : 27

      Points : 52

      Join date : 28/07/2015

      Age : 31

      Đến từ : BangKok - Thailand

      #7

       Fri Aug 07, 2015 3:08 pm

      Chap 7


      – Ê Phát, học bài xong chưa?

      – Xong rồi. Có chuyện gì mà đêm hôm đến nhà người ta vậy?

      – Đi ra sân vận động với mình, nhanh lên – Chả cần trả lời câu hỏi của Phát, Quân nắm lấy tay Phát chạy như bay ra sân vận động.

      Đêm ấy là đêm rằm nên trăng sáng lắm. Cả sân vận động như vàng cháy một màu.

      – Làm gì mà kéo người ta ra đây vậy?

      Quân nhìn Phát, mỉm cười trìu mến. Dưới ánh trăng cặp mắt Quân như xoáy sâu, dính chặt vào đôi kính cận của Phát làm Phát thoáng chút ngại ngùng.

      – Gì mà nhìn tôi đắm đuối thế? Kéo tôi ra đây có chuyện gì không?

      Khẽ ấn vai Phát ngồi xuống thảm cỏ rồi Quân móc trong túi áo ra một tấm thiệp đưa cho Phát:

      – Cho Phát này!

      – Cái gì vậy? – Tay đón tấm thiệp mà mắt Phát ngơ ngác nhìn Quân.

      – Phát cứ mở ra đi – Quân vừa nói vừa mỉm cười, ánh mắt thích thú nhìn Phát như chờ đợi một sự bất ngờ từ cậu.

      Tấm thiệp trên tay Phát mở ra. Dưới ánh trăng, hình ảnh một bông hồng cùng dòng chữ nét thanh nét đậm mà Quân nắn nót viết toát lên thật đẹp:

      “ Chúc Phát sinh nhật vui vẻ! Phát! Bạn tốt của Quân!”

      Tim Phát như tự dưng lỗi nhịp. Bao nhiêu tia máu nóng như tràn vào tâm nhĩ, tràn ra tâm thất rồi chảy ào ạt khắp thân thể làm cả người Phát nóng ran lên. Một niềm cảm xúc tự dưng ùa đến mà chính Phát cũng không biết nó như thế nào nữa. Cậu chỉ biết giây phút ấy trái tim cậu như vỡ òa trong bất ngờ và hạnh phúc.

      – Sao… sao Quân biết hôm nay là sinh nhật của mình? – Phát nhìn tấm thiệp trên tay rồi lại ngước mắt nhìn Quân, hai môi run run mấp máy.

      – Sinh nhật Phát mà, sao Quân có thể không biết chứ! – Quân vẫn nhìn Phát và mỉm cười. Chưa bao giờ Phát thấy nụ cười của Quân lại đẹp, lại trìu mến, lại thân thiện như nụ cười đêm nay.

      – Ừ. Phát… Phát cảm ơn Quân nhá! – Phát nói rồi vội vã rời ánh mắt khỏi cặp mắt Quân. Cậu không dám nhìn vào cặp mắt đó. Nó dường như có một sức hút khủng khiếp mà cậu biết nếu cậu cứ nhìn vào đó thì trái tim cậu sẽ bị nó hút bật ra khỏi lồng ngực ngay lập tức.- Chưa hết đâu – Quân cười rạng rỡ – Mình còn có quà tặng Phát nữa đây này. Nào! Lại đây!

      Tức thì bàn tay Phát ngay lập tức được Quân nắm lấy và dắt đứng dậy. Theo Quân, Phát đến bên một đống thùng carton lớn bên sân vận động.

      – Qùa sinh nhật của Phát ở trong đống thùng giấy này đó, Phát hãy bới ra đi.

      Phát mỉm cười rồi cúi xuống bới đống thùng giấy cũ. Để xem tên khờ này tặng mình cái gì nhân ngày sinh nhật nào! Tim Phát như đập mạnh hơn vì hồi hộp.

      Món quà sinh nhật lộ dần, lộ dần qua lớp giấy được bới. Một chiếc lồng sắt màu đen, một chiếc bàn đạp, một chiếc bánh xe rồi nguyên một chiếc xe cào cào màu vàng mới tinh hiện ra trước mặt Phát.

      – Thế nào? Bất ngờ không Phát? – Giọng Quân bên cạnh đầy vẻ tự hào.

      – Sao… sao lại là nó? – Đúng. Quân hỏi đúng. Phát quá bất ngờ. Bất ngờ đến nỗi nằm mơ Phát cũng không thể mơ nổi Quân lại tặng mình một món quà sinh nhật lớn đến như vậy. Thành ra nhìn chiếc xe đạp trong đống giấy hộp mà Phát lặng người đi, hỏi Quân một câu ngớ ngẩn.

      – Thế nào? Cậu có thích nó không? – Quân vừa hỏi vừa cúi xuống nhấc chiếc xe ra khỏi đống giấy cũ – Từ nay chiếc xe này sẽ là của cậu. Cậu có thể đi đó đi đây mà không phải đi bộ một cách vất vả nữa.

      Một giây, hai giây rồi năm giây, mười giây không thấy Phát nói gì, Quân quay sang nhìn Phát.

      – Sao thế Phát? Cậu không thích nó à?

      – Mình… – Tự dưng Phát thấy mắt mình như ướt nhòe đi – Mình… mình thích lắm chứ. Chỉ cần là quà của cậu thì bất cứ thứ gì mình cũng thích.

      – Vậy sao? – Quân cười hạnh phúc – Vậy thì Phát thử chạy xe một vòng để mình xem có đẹp không nào.

      – Nhưng mà… nhưng mà mình không thể nhận nó được đâu Quân à.

      – Tại sao vậy Phát? – Lời nói của Phát ngay lập tức làm nụ cười trên môi Quân vụt tắt.

      – Vì… vì món quà này quá lớn. Hơn nữa… hơn nữa nó lại là công sức của cậu. Cậu đã phải đi phụ xây suốt hơn tuần lễ mới đủ tiền mua nó.

      – Ủa, sao… sao Phát biết mình đi phụ xây để kiếm tiền mua nó vậy? – Quân gãi đầu nhìn Phát, ngơ ngác.

      – Chứ không cậu lấy đâu ra tiền mà mua hả đồ ngốc? Giấu đầu hở đuôi, lạy ông tôi ở bụi này.

      – Ờ ha. Phát đã biết rồi vậy hãy nhận lấy nó đi cho Quân vui lòng nhá. Quân bỏ công sức ra để mua quà tặng Phát thì nó mới có ý nghĩa phải không nào?

      – Không. Phát không nhận được.

      – Sao vậy Phát?

      – Vì món quà này quá lớn.

      – Không lớn mà.

      – Nói tóm lại là Phát không nhận đâu.

      – Phát không nhận là Quân giận luôn đó. Từ mai Quân sẽ không chở Phát đi học nữa luôn.

      – Kệ.

      – Vậy thế này nha. Quân sẽ đố Phát một câu hỏi. Nếu Phát không trả lời được thì Phát sẽ phải nhận món quà này. Sao? Phát dám chơi không?

      – Chơi thì chơi chứ sao không? Ai sợ ai?

      – Được! Vậy Phát nghe Quân hỏi này: “ Phát ơi, Quân yêu Phát nhiều lắm đó. Quân muốn suốt đời này Phát sẽ sống bên cạnh Quân. Phát có đồng ý suốt đời này sẽ mãi mãi sống bên cạnh Quân không?”

      – Tên khùng này! Hỏi cái gì thế hả? – Phát đỏ mặt mỉm cười.

      – Phát chưa nghe rõ sao? Quân hỏi Phát có đồng ý suốt đời này mãi mãi sống bên Quân không?

      – Không trả lời! – Phát khoanh tay ngẩng mặt nhìn lên vầng trăng tròn vành vạnh.

      – Ha ha ha ha! – Quân thích chí cười vang đắc thắng – Phát không trả lời được thì Phát phải nhận chiếc xe đạp này của Quân rồi. Ha ha ha ha! Vui quá đi mất!

      Nghe Quân cười Phát mới giật mình nhớ ra trò chơi mà cậu mới khi nãy cùng Quân đánh cược. Nhưng kết quả đã quá muộn màng. Chiếc xe đạp mới tinh trở về bên Phát trong buổi tối sinh nhật đầy bất ngờ và vui vẻ ấy.

      *****************************************

      – Hóa ra ngày ấy thằng Quân đi phụ xây là để kiếm tiền mua tặng cháu chiếc xe đạp này sao? – Bà Như nhìn chiếc xe đạp và ngậm ngùi hỏi Phát.

      – Dạ vâng bác à!

      – Thảo nào ngày ấy nó nằng nặc đòi bác đồng ý cho đi phụ xây. Cái thằng lười chảy thây ra mà bỗng dưng tự nhiên đòi đi làm việc, bác thấy bất ngờ lắm nhưng rồi cũng đồng ý cho nó đi. Mà điều càng làm bác bất ngờ hơn là mỗi khi đi làm về bác thấy nó vui lắm. Bác hỏi nó kiếm tiền để mua cái gì mà nó cứ mỉm cười không nói.

      – Dạ.

      – Thế rồi sau bữa đó nó vẫn chở cháu đi học chứ?

      – Dĩ nhiên là thế rồi bác. Thật ra cháu cũng đề nghị Quân để cháu tự đi nhưng chẳng hiểu sao Quân nhất quyết không đồng ý.

      Bà Như thở dài. Bà biết chứ. Tình yêu mà! Ai mà chẳng mong ngày ngày được ở bên, được đưa đón người mà mình yêu mến.

      Trong tâm trí bà, những kí ức hơn chục năm về trước từ từ hiện về như thước phim quay chậm.

      ************************************

      – Cháu chào bác ạ! – Phát dựng xe trước sân và nhanh nhảu chào khi thấy bà Như đang ngồi cắt tỉa từng bông hoa rồi bó thành từng đĩa.

      – Phát đấy hả cháu? – Bà nhìn Phát và mỉm cười – Đến học sớm vậy cháu? Thằng Quân nó vừa đạp xe ra chợ mua ít đồ giúp bác. Cháu vô nhà đợi nó đi!

      – Dạ không cần đâu bác – Phát đáp rồi đến ngồi xuống cạnh bà Như – Bác bó hoa đi bán ạ?

      – Ừ. Hôm nay là ngày rằm, bác tranh thủ bó một ít mang ra cổng chùa cho mọi người dâng hương.

      – Bó như thế nào ạ? Để cháu giúp bác.

      Phát nói rồi cầm mấy bông hoa lên, nhìn theo bà Như và bắt chước bó. Phát rất khéo tay. Bà Như phải thừa nhận điều đó khi nhìn đĩa hoa đầu tiên mà Phát đặt xuống rổ.

      – Đẹp đó cháu. Cháu thật là khéo tay đó Phát.

      – Dạ bác quá khen – Phát mỉm cười vui thích.

      Trong số những đứa bạn mà Quân thường dẫn về nhà chơi thì bà Như yêu mến nhất là Phát. Tất cả bởi vì Phát hiền lành, ăn nói lễ phép lại không nghịch ngợm như những đứa bạn khác của Quân. Bởi vậy thấy con trai mình thân thiết với Phát, cùng Phát lập ra kế hoạch học nhóm tại nhà vào mỗi buổi chiều là bà vui mừng lắm.

      – Kìa, thằng Quân nó về rồi kìa cháu. Cháu rửa tay đi rồi vô nhà chuẩn bị học.

      – Dạ vâng bác!

      – Sao hôm nay đến học sớm vậy? – Quân dựng xe đạp rồi nhìn Phát cười toe toét – Siêng học dữ ha!

      – Người ta siêng học từ bé – Phát trả lời rồi nhanh nhẹn chạy lại phía Quân, giúp Quân gỡ những thứ đồ trên xe xuống.

      Từ trong hiên nhìn ra, thấy hai đứa trẻ chuyện trò vui vẻ, bà Như mỉm cười mãn nguyện.

      – Này Quân, bất phương trình này phức tạp quá, giải như thế nào vậy nhỉ? – Mặc dù lực học nhất nhì lớp nhưng đối với môn Toán thì Phát vẫn kém Quân một bậc. Còn Quân, cậu không giỏi văn và Tiếng Anh bằng Phát. Vì vậy để giúp nhau cùng tiến, cả hai quyết định lập kế hoạch học nhóm tại nhà Quân vào mỗi buổi chiều hàng ngày.
      #8